“Bố con gửi tiền nhiều thế, sao con không được ăn ngon, mặc đẹp như các bạn?” ngày nào cũng quần áo r:á:ch, cơm chan nước mắm…

“Con ở nhà ngoan, nghe lời mẹ, bố sẽ gửi tiền về lo cho hai mẹ con đủ đầy.”

Tháng nào bố cũng đặn gửi về 15 triệu. Với Hân, con số ấy mơ hồ, chỉ biết rằng “bố đi làm xa thì mình sẽ có cuộc sống tốt hơn”.

Nhưng thực tế lại khác. Mâm cơm của Hân quanh năm chỉ là bát cơm trắng chan nước mắm, có hôm được thêm quả trứng luộc chia đôi là đã thấy may mắn. Áo quần Hân mặc đều rộng thùng thình, bạc màu, có cái còn dán vá chằng chịt. Mỗi lần bạn bè trêu chọc: “Sao mày mặc đồ cũ thế?”, Hân chỉ biết cúi gằm mặt.

Cô bé từng hỏi:

“Mẹ ơi, bố gửi tiền nhiều thế, sao con không được ăn ngon, mặc đẹp như các bạn?”

Mẹ kế trừng mắt:

“Con nít biết gì! Tiền đó còn phải lo bao thứ. Muốn sống sung sướng thì tự đi mà kiếm!”

Hân cắn răng chịu đựng. Nhưng một lần tình cờ, Hân nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ kế và dì ruột của bà:

“Con bé đó dễ lừa lắm. Ông ấy gửi về 15 triệu, tao chỉ cho nó vài trăm nghìn ăn uống. Còn lại, tao để dành gửi hết về cho nhà mình ở quê. Vừa được tiếng chăm con chồng, vừa có tiền nuôi cả họ nhà mình.”

Tiếng cười rít lên, chát chúa như dao cắt. Hân lặng người, nước mắt chảy dài. Trong khoảnh khắc ấy, cô bé nhận ra bao năm qua, mình chỉ là nạn nhân của sự tham lam tàn nhẫn.

Ngày bố trở về sau mấy năm bôn ba, ông nghẹn ngào ôm con gái, nhưng vừa nhìn thấy vóc dáng gầy gò, làn da sạm đen và bộ đồ vá chằng chịt trên người Hân, ông bỗng chết lặng:

“Sao con lại ra nông nỗi này? Tiền bố gửi đâu hết rồi?”

Hân òa khóc nức nở, nghẹn ngào nói trong từng tiếng nấc:

“Bố ơi, tháng nào bố cũng gửi 15 triệu… nhưng con chỉ được ăn cơm với nước mắm, mặc đồ cũ xin về. Còn tiền… mẹ để dành đem cho nhà mẹ đẻ hết rồi.”

Không khí trong nhà sụp đổ trong khoảnh khắc. Bố sững sờ, đôi mắt đỏ rực, quay phắt sang người vợ mới:

“Em… em giải thích đi!”

Mẹ kế tái mặt, lắp bắp chối cãi, nhưng trước ánh mắt kiên quyết và những lời nức nở của con gái, sự thật phơi bày không thể che giấu nữa.

Bố run lên vì giận dữ, tay siết chặt, giọng gằn từng chữ:

“Anh đã tin nhầm người. Ngay ngày mai, chúng ta ra tòa.”

Cả căn nhà im phăng phắc. Hân ngồi co ro trong lòng bố, nước mắt rơi chan chứa, vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm: cuối cùng, sự thật cũng đã được nói ra.

Ngay sau hôm Hân nói ra sự thật, bố làm đơn ly hôn. Không khí trong nhà như bão tố. Mẹ kế khóc lóc, níu kéo:

“Anh ơi, em chỉ muốn giúp nhà đẻ… chứ em vẫn thương anh, thương con mà…”

Nhưng bố lạnh lùng đáp:

“Nếu thật sự thương thì em đã không để con bé phải ăn cơm chan nước mắm suốt mấy năm trời. Em chỉ thương bản thân và nhà đẻ của em thôi.”

Tin tức lan nhanh trong xóm. Họ hàng nhà mẹ kế nghe tin cũng rần rần kéo đến, đòi lại số tiền bà đã gửi. Ai cũng trách móc:

“Tiền người ta gửi nuôi con chồng mà mày đem về đây làm gì? Giờ vỡ lở rồi, chúng tao cũng mang tiếng ăn bám.”

Chẳng ai còn bênh vực. Nhà đẻ từng được bà chu cấp giờ quay lưng, sợ mang tai tiếng.

Sau phiên tòa, mẹ kế ra đi với đôi bàn tay trắng. Bà tìm về nhà đẻ nhưng bị từ chối:

“Tiền mày gửi thì ăn hết rồi, giờ rắc rối này không ai muốn dây vào.”

Không nơi nương tựa, mẹ kế bơ vơ, sống lầm lũi nhờ vả họ hàng xa. Người quen xưa mỗi lần gặp đều xì xào: “Con nhà người ta gửi tiền cho vợ lo cho con, vậy mà lại nỡ lòng ăn chặn, để đứa nhỏ đói khát…”

Trong khi đó, bố dồn hết tình thương cho Hân. Ông tự tay đưa con đi mua quần áo mới, rồi đăng ký lớp học thêm cho con. Nhìn con bé cười rạng rỡ sau bao năm tủi cực, ông càng thấm thía: có những đồng tiền gửi đi không chỉ là mồ hôi công sức, mà còn là sự tin tưởng – và một khi đã bị phản bội thì cái giá phải trả chính là cả cuộc đời.

Hân ôm chặt bố, khẽ thì thầm:

“Bố ơi, từ nay chỉ cần có bố thôi, con sẽ không sợ gì nữa.”

Và trong ánh mắt đầy quyết tâm của bố, mẹ kế chỉ còn là một cái bóng mờ xa dần, với cái giá đắt nhất: mất cả gia đình, mất cả danh dự, và mãi mãi mất đi niềm tin mà bà sẽ chẳng bao giờ lấy lại được.